Thơ hay

1. Vô đề.
Có một chiều mưa phùn lất phất.
Trên đường nhỏ vắng bóng người qua lại.
Riêng mình em lỡ lạc bước qua đây.
Lang thang gọi buồn đau và xót.
Chiều cuối tuần mưa ướt sinh nhật anh.
Lời nói nào tách đôi dòng hạnh phúc.
Nước mắt ai rơi lại một niềm đau.( Ngọc Lý )

2. Sắc tím dại khờ.
Anh có thể làm chỗ dựa của em không.
Em yếu đuối nên cần che trở
Em hay vấp nên cần nâng đỡ.
Em dại khờ nên chẳng biết lo toan.
Em đem cả cuộc đời phó mặc cho anh.
Dù may rủi thôi cũng đành cam chịu.
Yêu thương ơi chắc rồi anh sẽ biết.
Khi yêu em anh sẽ khổ rất nhiều.
Nếu có thể sương tan vào cỏ.
Thì em tin cỏ sẽ rất xanh.
Nếu có thể em tin vào anh.
Thì em tin anh cũng xanh như cỏ.

3. Giữa hai chiều quên nhớ.
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu.
Chưa đủ quên để thành xa lạ.
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã.
Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia.
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya.
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió.
Ngủ ngon thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ.
Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh.
Trái tim đã mang tình yêu chòng chành.
Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng.
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng.
Em nghẹn lòng khi thốt gọi thành tên.

4. Vô đề.
Tâm tư tàn tạ tình tan tác.
Man mác mênh mông mãi mộng mơ.
Đớn đau đưa đẩy đời đơn độc.
Thao thức thẹn thùng thấy thảm thương.
Vội vàng vô vọng vì vương vấn.
Lả lơi lạnh lùng lòng lẻ loi.
Canh cánh cồn cào càng côi cút.
Mệt mỏi mong manh mãi một mình.

5. À ơi...
Nắng vàng là nắng vàng ơi

Cớ sao nắng lại lên trời, bỏ tôi?

Hay vì chiều đã xuống rồi
Nắng mưa chẳng thuộc về người trần gian?

Nắng ơi à, nắng ơi vàng
Tóc dài tôi sẽ còn đa mang nhiều

Nắng ơi à, nắng ơi chiều
Cuộc tình dài thế biết bao nhiêu tàn?

Nắng vàng là nắng vàng ơi...

(Vô danh)