Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Lối đi


Hôm nay sao thấy lòng trống rỗng quá buồn như đưa đám vậy,chẳng muốn cười nữa,càng cười càng thấy lòng mình thêm trĩu nặng.xung quanh mình mọi thứ thênh thang quá đỗi mình cứ bước đi trơ vơ lạc lõng một mình giữa cái thênh thang ấy những điểm tựa giường như quá mong manh đối với mình, những điểm tựa ấy không mong manh sẵn như vậy hay mình tự làm cái điểm tựa ấy mong manh không vững. Từ trước cho tới bây giờ mình luôn sống trong bình lặng ngày nào hầu như cũng giống như ngày nào di học về nấu cơm, nấu cơm xong học bài, học xong đi ngủ,không có gì khác cả. 22 tuổi cái tuổi không còn teen nữa nhưng sự bình lặng ấy của mình lại rất teen luôn có sự che trở quản lí kĩ càng của gia đình, 22 tuổi là một sinh viên khá già dặn nhưng chưa bao giờ mình phải lo bữa ăn hàng ngày,chưa bao giờ phải lo nghĩ về cuộc sống ngoài xã hội, không phải vất vả bom chen như những sinh viên khác. Mình cứ đi và sống bình lặng ngày qua ngày như thế đường thì rộng mở nhưng tối tăm quá không thể xác định đâu là điểm dừng lại của con đường, dù đường thênh thang nhưng điểm tựa ko vững vàng. chênh vênh quá! lạc loài thật đấy ! đi và cứ đi! biết như vậy thế thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét